Căn nhà ngoại ô, cõi buồn - Đan nguyên, Quốc khanh

  • 7 năm trước
Là chính nhân tôi bạn với sông hồ
tình yêu em tôi nguyện vẫn tôn thờ
và yêu không bến bờ,
niềm tin là một ngày mai
non nước chung một màu cờ

rồi hôm nao tôi về ghé thăm nàng
ngoai ô đây con đường tắm trăng vàng
mà sao không thấy nàng ,
tìm em giờ tìm ở đâu
sao không gắng đợi chờ nhau

Tôi hỏi người quen nàng nay là
nữ cứu thương trên chiến trường
*** ngàn sóng gió biết sao nàng vui
dẫn thân nơi bước đường

Tôi đứng nghe gió lạnh giữa màng đêm
thương xé nát con tim
em ơi trái đất vẫn tròn
chúng mình hai đường sẽ còn gặp nhau
Còn gì đâu ngoài linh hôn rách tả tơi này
tình bỏ ta như một sớm chim đi bỏ hàng cây
còn gì đâu ngoài mảnh đời trắng bàn tay này
mất hết rôi , không còn gì để mất nữa hôm nay

Hoàng hôn nơi đây nhạt hơn hoàng hôn sài gòn nhiều
chiều ra biển khơi ta thấy thương tiếc sài gòn nhiều
biết không em , biết không em thời gian ,
không gian rất buồn, rất buồn

ta muốn ghép mặt trời lặn đằng đông , mọc đằng tây
ta muốn giam thời gian trong khám tù đày
để không mất nhau, để mãi mãi không mất nhau
không mất nhau trên đời này , dù chỉ một phút giây.

Được khuyến cáo